题 tí 杨 yáng 颖 yǐng - - 白 bái 居 jū 易 yì
静 jìng 得 dé 亭 tíng 上 shàng 境 jìng , , 远 yuǎn 谐 xié 尘 chén 外 wài 踪 zōng 。 。
凭 píng 轩 xuān 东 dōng 南 nán 望 wàng , , 鸟 niǎo 灭 miè 山 shān 重 chóng 重 chóng 。 。
竹 zhú 露 lù 冷 lěng 烦 fán 襟 jīn , , 杉 shān 风 fēng 清 qīng 病 bìng 容 róng 。 。
旷 kuàng 然 rán 宜 yí 真 zhēn 趣 qù , , 道 dào 与 yǔ 心 xīn 相 xiāng 逢 féng 。 。
即 jí 此 cǐ 可 kě 遗 yí 世 shì , , 何 hé 必 bì 蓬 péng 壶 hú 峰 fēng 。 。
题杨颖。唐代。白居易。静得亭上境,远谐尘外踪。 凭轩东南望,鸟灭山重重。 竹露冷烦襟,杉风清病容。 旷然宜真趣,道与心相逢。 即此可遗世,何必蓬壶峰。