重 chóng 阳 yáng 有 yǒu 感 gǎn 呈 chéng 诸 zhū 丈 zhàng - - 吴 wú 芾 fèi
九 jiǔ 日 rì 长 cháng 年 nián 客 kè 异 yì 乡 xiāng , , 今 jīn 年 nián 又 yòu 复 fù 到 dào 南 nán 昌 chāng 。 。
眼 yǎn 看 kàn 黄 huáng 菊 jú 依 yī 然 rán 好 hǎo , , 心 xīn 着 zhe 青 qīng 山 shān 只 zhǐ 自 zì 伤 shāng 。 。
已 yǐ 是 shì 岁 suì 华 huá 成 chéng 晼 wǎn 晚 wǎn , , 可 kě 堪 kān 秋 qiū 色 sè 更 gèng 凄 qī 凉 liáng 。 。
诸 zhū 公 gōng 不 bù 用 yòng 羞 xiū 吹 chuī 帽 mào , , 且 qiě 试 shì 登 dēng 高 gāo 共 gòng 一 yī 觞 shāng 。 。
重阳有感呈诸丈。宋代。吴芾。九日长年客异乡,今年又复到南昌。 眼看黄菊依然好,心着青山只自伤。 已是岁华成晼晚,可堪秋色更凄凉。 诸公不用羞吹帽,且试登高共一觞。