委 wěi 顺 shùn - - 白 bái 居 jū 易 yì
山 shān 城 chéng 虽 suī 荒 huāng 芜 wú , , 竹 zhú 树 shù 有 yǒu 嘉 jiā 色 sè 。 。
郡 jùn 俸 fèng 诚 chéng 不 bù 多 duō , , 亦 yì 足 zú 充 chōng 衣 yī 食 shí 。 。
外 wài 累 lèi 由 yóu 心 xīn 起 qǐ , , 心 xīn 宁 níng 累 lèi 自 zì 息 xī 。 。
尚 shàng 欲 yù 忘 wàng 家 jiā 乡 xiāng , , 谁 shuí 能 néng 算 suàn 官 guān 职 zhí 。 。
宜 yí 怀 huái 齐 qí 远 yuǎn 近 jìn , , 委 wěi 顺 shùn 随 suí 南 nán 北 běi 。 。
归 guī 去 qù 诚 chéng 可 kě 怜 lián , , 天 tiān 涯 yá 住 zhù 亦 yì 得 dé 。 。
委顺。唐代。白居易。山城虽荒芜,竹树有嘉色。 郡俸诚不多,亦足充衣食。 外累由心起,心宁累自息。 尚欲忘家乡,谁能算官职。 宜怀齐远近,委顺随南北。 归去诚可怜,天涯住亦得。