既 jì 离 lí 洞 dòng 霄 xiāo 遇 yù 雨 yǔ 却 què 寄 jì 道 dào 友 yǒu - - 周 zhōu 文 wén 璞 pú
凡 fán 骨 gǔ 何 hé 堪 kān 得 dé 再 zài 行 xíng , , 渴 kě 心 xīn 犹 yóu 要 yào 谒 yè 通 tōng 明 míng 。 。
惊 jīng 闻 wén 竹 zhú 树 shù 连 lián 山 shān 雨 yǔ , , 疑 yí 有 yǒu 风 fēng 雷 léi 㩧 bó 地 dì 声 shēng 。 。
鹿 lù 啖 dàn 黄 huáng 精 jīng 知 zhī 岁 suì 久 jiǔ , , 人 rén 逢 féng 青 qīng 箬 ruò 便 biàn 神 shén 清 qīng 。 。
重 chóng 来 lái 只 zhǐ 要 yào 斋 zhāi 盂 yú 饭 fàn , , 副 fù 以 yǐ 常 cháng 堂 táng 枸 gǒu 杞 qǐ 羹 gēng 。 。
既离洞霄遇雨却寄道友。宋代。周文璞。凡骨何堪得再行,渴心犹要谒通明。 惊闻竹树连山雨,疑有风雷㩧地声。 鹿啖黄精知岁久,人逢青箬便神清。 重来只要斋盂饭,副以常堂枸杞羹。