阳 yáng 乐 lè 故 gù 城 chéng - - 易 yì 时 shí 敏 mǐn
典 diǎn 午 wǔ 河 hé 山 shān 尚 shàng 有 yǒu 名 míng , , 兴 xìng 从 cóng 阳 yáng 乐 lè 故 gù 城 chéng 生 shēng 。 。
夕 xī 阳 yáng 门 mén 巷 xiàng 丘 qiū 墟 xū 久 jiǔ , , 春 chūn 草 cǎo 池 chí 塘 táng 野 yě 水 shuǐ 平 píng 。 。
废 fèi 堞 dié 栖 qī 乌 wū 啼 tí 夜 yè 月 yuè , , 闲 xián 壕 háo 留 liú 雁 yàn 叫 jiào 寒 hán 更 gèng 。 。
人 rén 民 mín 非 fēi 处 chù 桃 táo 花 huā 在 zài , , 一 yí 度 dù 东 dōng 风 fēng 一 yí 度 dù 荣 róng 。 。
阳乐故城。宋代。易时敏。典午河山尚有名,兴从阳乐故城生。 夕阳门巷丘墟久,春草池塘野水平。 废堞栖乌啼夜月,闲壕留雁叫寒更。 人民非处桃花在,一度东风一度荣。