常 cháng 庵 ān 题 tí - - 范 fàn 心 xīn 远 yuǎn
路 lù 入 rù 清 qīng 溪 xī 第 dì 二 èr 湾 wān , , 东 dōng 风 fēng 犹 yóu 自 zì 逗 dòu 馀 yú 寒 hán 。 。
白 bái 云 yún 粘 zhān 地 dì 扫 sǎo 不 bù 去 qù , , 黄 huáng 叶 yè 恋 liàn 枝 zhī 吹 chuī 未 wèi 干 gàn 。 。
沙 shā 上 shàng 湿 shī 痕 hén 谁 shuí 涉 shè 水 shuǐ , , 天 tiān 边 biān 长 cháng 啸 xiào 独 dú 凭 píng 阑 lán 。 。
道 dào 人 rén 酒 jiǔ 意 yì 无 wú 醲 nóng 薄 báo , , 饮 yǐn 尽 jǐn 携 xié 琴 qín 月 yuè 下 xià 弹 dàn 。 。
常庵题。宋代。范心远。路入清溪第二湾,东风犹自逗馀寒。 白云粘地扫不去,黄叶恋枝吹未干。 沙上湿痕谁涉水,天边长啸独凭阑。 道人酒意无醲薄,饮尽携琴月下弹。