过 guò 妙 miào 缘 yuán 寺 sì 听 tīng 怀 huái 上 shàng 人 rén 琴 qín - - 洪 hóng 适 shì
断 duàn 涧 jiàn 复 fù 危 wēi 岑 cén , , 红 hóng 尘 chén 且 qiě 满 mǎn 襟 jīn 。 。
疾 jí 驱 qū 触 chù 炎 yán 热 rè , , 小 xiǎo 憩 qì 得 dé 禅 chán 林 lín 。 。
煮 zhǔ 茗 míng 对 duì 清 qīng 话 huà , , 弄 nòng 琴 qín 知 zhī 好 hǎo 音 yīn 。 。
秋 qiū 风 fēng 不 bù 借 jiè 便 biàn , , 去 qù 辙 zhé 已 yǐ 骎 qīn 骎 qīn 。 。
过妙缘寺听怀上人琴。宋代。洪适。断涧复危岑,红尘且满襟。 疾驱触炎热,小憩得禅林。 煮茗对清话,弄琴知好音。 秋风不借便,去辙已骎骎。