明 míng 水 shuǐ 镇 zhèn 水 shuǐ 陆 lù 禅 chán 院 yuàn - - 祖 zǔ 无 wú 择 zé
谁 shuí 卜 bo 精 jīng 蓝 lán 若 ruò 画 huà 屏 píng , , 四 sì 边 biān 山 shān 色 sè 与 yǔ 泉 quán 声 shēng 。 。
野 yě 僧 sēng 惯 guàn 见 jiàn 心 xīn 应 yīng 乐 lè , , 俗 sú 客 kè 偷 tōu 来 lái 骨 gǔ 亦 yì 清 qīng 。 。
晚 wǎn 吹 chuī 乍 zhà 回 huí 香 xiāng 篆 zhuàn 破 pò , , 晓 xiǎo 云 yún 才 cái 散 sàn 蜡 là 灯 dēng 明 míng 。 。
吏 lì 人 rén 莫 mò 怪 guài 徘 pái 徊 huái 久 jiǔ , , 自 zì 得 dé 闲 xián 情 qíng 减 jiǎn 宦 huàn 情 qíng 。 。
明水镇水陆禅院。宋代。祖无择。谁卜精蓝若画屏,四边山色与泉声。 野僧惯见心应乐,俗客偷来骨亦清。 晚吹乍回香篆破,晓云才散蜡灯明。 吏人莫怪徘徊久,自得闲情减宦情。