琅 láng 山 shān 听 tīng 窦 dòu 山 shān 人 rén 琴 qín - - 韦 wéi 骧 xiāng
秋 qiū 深 shēn 危 wēi 阁 gé 气 qì 凄 qī 清 qīng , , 来 lái 听 tīng 先 xiān 生 shēng 促 cù 轸 zhěn 声 shēng 。 。
一 yī 曲 qǔ 写 xiě 成 chéng 君 jūn 子 zǐ 操 cāo , , 七 qī 弦 xián 传 chuán 尽 jǐn 古 gǔ 人 rén 情 qíng 。 。
游 yóu 云 yún 檐 yán 外 wài 如 rú 将 jiāng 合 hé , , 幽 yōu 鸟 niǎo 枝 zhī 间 jiān 不 bù 敢 gǎn 鸣 míng 。 。
未 wèi 省 shěng 琴 qín 心 xīn 在 zài 何 hé 处 chǔ , , 高 gāo 山 shān 流 liú 水 shuǐ 对 duì 前 qián 楹 yíng 。 。
琅山听窦山人琴。宋代。韦骧。秋深危阁气凄清,来听先生促轸声。 一曲写成君子操,七弦传尽古人情。 游云檐外如将合,幽鸟枝间不敢鸣。 未省琴心在何处,高山流水对前楹。