送 sòng 曹 cáo 子 zi 方 fāng - - 韦 wéi 骧 xiāng
判 pàn 袂 mèi 长 cháng 亭 tíng 岁 suì 律 lǜ 残 cán , , 天 tiān 寒 hán 云 yún 霭 ǎi 惨 cǎn 溪 xī 山 shān 。 。
间 jiān 关 guān 唯 wéi 恐 kǒng 君 jūn 兼 jiān 道 dào , , 寂 jì 寞 mò 仍 réng 愁 chóu 我 wǒ 独 dú 还 hái 。 。
秀 xiù 句 jù 八 bā 州 zhōu 神 shén 物 wù 护 hù , , 轻 qīng 轺 yáo 千 qiān 里 lǐ 老 lǎo 人 rén 攀 pān 。 。
他 tā 时 shí 企 qǐ 想 xiǎng 音 yīn 书 shū 外 wài , , 伫 zhù 听 tīng 休 xiū 声 shēng 耸 sǒng 近 jìn 班 bān 。 。
送曹子方。宋代。韦骧。判袂长亭岁律残,天寒云霭惨溪山。 间关唯恐君兼道,寂寞仍愁我独还。 秀句八州神物护,轻轺千里老人攀。 他时企想音书外,伫听休声耸近班。