和 hé 钟 zhōng 漕 cáo 汝 rǔ 强 qiáng 四 sì 首 shǒu - - 胡 hú 寅 yín
云 yún 自 zì 高 gāo 闲 xián 水 shuǐ 自 zì 深 shēn , , 此 cǐ 间 jiān 谁 shuí 契 qì 不 bù 传 chuán 音 yīn 。 。
倦 juàn 飞 fēi 偶 ǒu 作 zuò 归 guī 田 tián 赋 fù , , 高 gāo 卧 wò 时 shí 为 wéi 梁 liáng 甫 fǔ 吟 yín 。 。
为 wèi 己 jǐ 宫 gōng 墙 qiáng 当 dāng 独 dú 诣 yì , , 过 guò 门 mén 车 chē 马 mǎ 肯 kěn 相 xiāng 临 lín 。 。
惟 wéi 公 gōng 知 zhī 我 wǒ 迂 yū 愚 yú 甚 shén , , 枉 wǎng 直 zhí 何 hé 曾 céng 较 jiào 尺 chǐ 寻 xún 。 。
和钟漕汝强四首。宋代。胡寅。云自高闲水自深,此间谁契不传音。 倦飞偶作归田赋,高卧时为梁甫吟。 为己宫墙当独诣,过门车马肯相临。 惟公知我迂愚甚,枉直何曾较尺寻。