示 shì 程 chéng 生 shēng 二 èr 首 shǒu - - 胡 hú 寅 yín
柴 chái 桑 sāng 风 fēng 度 dù 极 jí 清 qīng 真 zhēn , , 地 dì 位 wèi 当 dāng 齐 qí 古 gǔ 逸 yì 民 mín 。 。
不 bù 为 wéi 儿 ér 曹 cáo 营 yíng 饱 bǎo 暖 nuǎn , , 聊 liáo 将 jiāng 诗 shī 句 jù 写 xiě 经 jīng 纶 lún 。 。
喜 xǐ 君 jūn 自 zì 得 dé 超 chāo 遥 yáo 趣 qù , , 与 yǔ 世 shì 相 xiàng 忘 wàng 寂 jì 寞 mò 滨 bīn 。 。
正 zhèng 欲 yù 细 xì 论 lùn 嗟 jiē 遽 jù 别 bié , , 空 kōng 惭 cán 祖 zǔ 谢 xiè 响 xiǎng 然 rán 臻 zhēn 。 。
示程生二首。宋代。胡寅。柴桑风度极清真,地位当齐古逸民。 不为儿曹营饱暖,聊将诗句写经纶。 喜君自得超遥趣,与世相忘寂寞滨。 正欲细论嗟遽别,空惭祖谢响然臻。