范 fàn 叔 shū 刚 gāng 以 yǐ 诗 shī 送 sòng 豆 dòu 粥 zhōu 次 cì 韵 yùn 答 dá 之 zhī - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
平 píng 生 shēng 画 huà 饼 bǐng 复 fù 炊 chuī 沙 shā , , 空 kōng 有 yǒu 饥 jī 肠 cháng 不 bù 受 shòu 嗟 jiē 。 。
多 duō 谢 xiè 殷 yīn 勤 qín 饷 xiǎng 时 shí 节 jié , , 顿 dùn 忘 wàng 憔 qiáo 悴 cuì 客 kè 京 jīng 华 huá 。 。
卖 mài 书 shū 未 wèi 卜 bǔ 来 lái 同 tóng 往 wǎng , , 厚 hòu 意 yì 何 hé 时 shí 报 bào 有 yǒu 加 jiā 。 。
为 wèi 说 shuō 痴 chī 人 rén 不 bù 堪 kān 饱 bǎo , , 更 gèng 思 sī 春 chūn 酌 zhuó 对 duì 檐 yán 花 huā 。 。
范叔刚以诗送豆粥次韵答之。宋代。孙应时。平生画饼复炊沙,空有饥肠不受嗟。 多谢殷勤饷时节,顿忘憔悴客京华。 卖书未卜来同往,厚意何时报有加。 为说痴人不堪饱,更思春酌对檐花。