四 sì 顾 gù - - 晁 cháo 说 shuō 之 zhī
四 sì 顾 gù 荒 huāng 荒 huāng 孰 shú 我 wǒ 容 róng , , 百 bǎi 为 wèi 深 shēn 省 xǐng 亦 yì 何 hé 从 cóng 。 。
江 jiāng 山 shān 风 fēng 雨 yǔ 愁 chóu 皆 jiē 满 mǎn , , 天 tiān 地 dì 波 bō 涛 tāo 恨 hèn 未 wèi 穷 qióng 。 。
宁 níng 使 shǐ 衰 shuāi 容 róng 添 tiān 白 bái 发 fà , , 难 nán 将 jiāng 世 shì 态 tài 入 rù 青 qīng 嵩 sōng 。 。
飘 piāo 然 rán 已 yǐ 作 zuò 东 dōng 游 yóu 计 jì , , 康 kāng 乐 lè 翻 fān 经 jīng 待 dài 厥 jué 终 zhōng 。 。
四顾。宋代。晁说之。四顾荒荒孰我容,百为深省亦何从。 江山风雨愁皆满,天地波涛恨未穷。 宁使衰容添白发,难将世态入青嵩。 飘然已作东游计,康乐翻经待厥终。