题 tí 普 pǔ 照 zhào 寺 sì - - 华 huá 镇 zhèn
刚 gāng 趁 chèn 闲 xián 情 qíng 逐 zhú 队 duì 行 xíng , , 忽 hū 逢 féng 萧 xiāo 寺 sì 眼 yǎn 前 qián 明 míng 。 。
修 xiū 廊 láng 有 yǒu 荫 yīn 僧 sēng 趺 fū 坐 zuò , , 古 gǔ 殿 diàn 无 wú 人 rén 雀 què 啄 zhuó 声 shēng 。 。
咫 zhǐ 尺 chǐ 都 dū 城 chéng 尘 chén 不 bú 到 dào , , 寻 xún 常 cháng 林 lín 木 mù 境 jìng 还 huán 清 qīng 。 。
凭 píng 君 jūn 试 shì 问 wèn 轮 lún 蹄 tí 客 kè , , 过 guò 此 cǐ 如 rú 何 hé 不 bù 解 jiě 惊 jīng 。 。
题普照寺。宋代。华镇。刚趁闲情逐队行,忽逢萧寺眼前明。 修廊有荫僧趺坐,古殿无人雀啄声。 咫尺都城尘不到,寻常林木境还清。 凭君试问轮蹄客,过此如何不解惊。