题 tí 鹤 hè 鸣 míng 山 shān - - 杜 dù 光 guāng 庭 tíng
五 wǔ 气 qì 云 yún 龙 lóng 下 xià 泰 tài 清 qīng , , 三 sān 天 tiān 真 zhēn 客 kè 已 yǐ 功 gōng 成 chéng 。 。
人 rén 间 jiān 回 huí 首 shǒu 山 shān 川 chuān 小 xiǎo , , 天 tiān 上 shàng 凌 líng 云 yún 剑 jiàn 佩 pèi 轻 qīng 。 。
花 huā 拥 yōng 石 shí 坛 tán 何 hé 寂 jì 寞 mò , , 草 cǎo 平 píng 辙 zhé 迹 jī 自 zì 分 fēn 明 míng 。 。
鹿 lù 裘 qiú 高 gāo 士 shì 如 rú 相 xiāng 遇 yù , , 不 bù 待 dài 岩 yán 前 qián 鹤 hè 有 yǒu 声 shēng 。 。
题鹤鸣山。唐代。杜光庭。五气云龙下泰清,三天真客已功成。 人间回首山川小,天上凌云剑佩轻。 花拥石坛何寂寞,草平辙迹自分明。 鹿裘高士如相遇,不待岩前鹤有声。