题 tí 妙 miào 寂 jì 僧 sēng 无 wú 碍 ài 端 duān 砚 yàn - - 陈 chén 宓 mì
紫 zǐ 润 rùn 携 xié 来 lái 惬 qiè 性 xìng 情 qíng , , 蓝 lán 田 tián 空 kōng 负 fù 价 jià 连 lián 城 chéng 。 。
挥 huī 残 cán 老 lǎo 兔 tù 犹 yóu 能 néng 健 jiàn , , 研 yán 尽 jǐn 轻 qīng 螺 luó 未 wèi 觉 jué 声 shēng 。 。
渊 yuān 底 dǐ 取 qǔ 归 guī 龙 lóng 想 xiǎng 睡 shuì , , 岩 yán 心 xīn 凿 záo 破 pò 地 dì 须 xū 惊 jīng 。 。
我 wǒ 无 wú 才 cái 思 sī 长 zhǎng 怀 huái 抱 bào , , 元 yuán 气 qì 何 hé 年 nián 结 jié 得 dé 成 chéng 。 。
题妙寂僧无碍端砚。宋代。陈宓。紫润携来惬性情,蓝田空负价连城。 挥残老兔犹能健,研尽轻螺未觉声。 渊底取归龙想睡,岩心凿破地须惊。 我无才思长怀抱,元气何年结得成。