爽 shuǎng 襟 jīn 亭 tíng - - 郭 guō 印 yìn
西 xī 冈 gāng 独 dú 上 shàng 每 měi 春 chūn 容 róng , , 天 tiān 接 jiē 危 wēi 亭 tíng 四 sì 面 miàn 风 fēng 。 。
万 wàn 室 shì 鳞 lín 鳞 lín 归 guī 眼 yǎn 底 dǐ , , 一 yī 峰 fēng 岌 jí 岌 jí 倚 yǐ 云 yún 中 zhōng 。 。
地 dì 灵 líng 人 rén 胜 shèng 风 fēng 流 liú 古 gǔ , , 石 shí 秀 xiù 山 shān 回 huí 气 qì 象 xiàng 雄 xióng 。 。
曳 yè 杖 zhàng 频 pín 来 lái 无 wú 别 bié 意 yì , , 喜 xǐ 观 guān 禾 hé 麦 mài 又 yòu 年 nián 丰 fēng 。 。
爽襟亭。宋代。郭印。西冈独上每春容,天接危亭四面风。 万室鳞鳞归眼底,一峰岌岌倚云中。 地灵人胜风流古,石秀山回气象雄。 曳杖频来无别意,喜观禾麦又年丰。