题 tí 爽 shuǎng 轩 xuān 诗 shī - - 郭 guō 印 yìn
心 xīn 澄 chéng 气 qì 自 zì 爽 shuǎng , , 满 mǎn 目 mù 是 shì 青 qīng 山 shān 。 。
欲 yù 知 zhī 拄 zhǔ 颊 jiá 意 yì , , 一 yī 笑 xiào 可 kě 忘 wàng 言 yán 。 。
题爽轩诗。宋代。郭印。心澄气自爽,满目是青山。 欲知拄颊意,一笑可忘言。