登 dēng - - 杜 dù 甫 fǔ
水 shuǐ 生 shēng 春 chūn 缆 lǎn 没 méi , , 日 rì 出 chū 野 yě 船 chuán 开 kāi 。 。
宿 sù 鸟 niǎo 行 xíng 犹 yóu 去 qù , , 丛 cóng 花 huā 笑 xiào 不 bù 来 lái 。 。
人 rén 人 rén 伤 shāng 白 bái 首 shǒu , , 处 chǔ 处 chù 接 jiē 金 jīn 杯 bēi 。 。
莫 mò 道 dào 新 xīn 知 zhī 要 yào , , 南 nán 征 zhēng 且 qiě 未 wèi 回 huí 。 。
登。唐代。杜甫。水生春缆没,日出野船开。 宿鸟行犹去,丛花笑不来。 人人伤白首,处处接金杯。 莫道新知要,南征且未回。