题 tí 王 wáng 平 píng 甫 fǔ 帖 tiē - - 陈 chén 师 shī 道 dào
早 zǎo 闻 wén 英 yīng 气 qì 擅 shàn 家 jiā 声 shēng , , 晚 wǎn 得 dé 诸 zhū 郎 láng 识 shí 老 lǎo 成 chéng 。 。
可 kě 恨 hèn 治 zhì 朝 cháo 无 wú 此 cǐ 老 lǎo , , 却 què 嫌 xián 晚 wǎn 进 jìn 不 bù 同 tóng 生 shēng 。 。
足 zú 知 zhī 落 luò 笔 bǐ 千 qiān 言 yán 疾 jí , , 尚 shàng 想 xiǎng 挥 huī 毫 háo 一 yī 坐 zuò 倾 qīng 。 。
未 wèi 信 xìn 哲 zhé 人 rén 穷 qióng 五 wǔ 字 zì , , 二 èr 难 nán 还 hái 复 fù 以 yǐ 诗 shī 鸣 míng 。 。
题王平甫帖。宋代。陈师道。早闻英气擅家声,晚得诸郎识老成。 可恨治朝无此老,却嫌晚进不同生。 足知落笔千言疾,尚想挥毫一坐倾。 未信哲人穷五字,二难还复以诗鸣。