吹 chuī 笛 dí - - 杜 dù 甫 fǔ
吹 chuī 笛 dí 秋 qiū 山 shān 风 fēng 月 yuè 清 qīng , , 谁 shuí 家 jiā 巧 qiǎo 作 zuò 断 duàn 肠 cháng 声 shēng 。 。
风 fēng 飘 piāo 律 lǜ 吕 lǚ 相 xiāng 和 hè 切 qiè , , 月 yuè 傍 bàng 关 guān 山 shān 几 jǐ 处 chù 明 míng 。 。
胡 hú 骑 qí 中 zhōng 宵 xiāo 堪 kān 北 běi 走 zǒu , , 武 wǔ 陵 líng 一 yī 曲 qǔ 想 xiǎng 南 nán 征 zhēng 。 。
故 gù 园 yuán 杨 yáng 柳 liǔ 今 jīn 摇 yáo 落 luò , , 何 hé 得 dé 愁 chóu 中 zhōng 曲 qū 尽 jǐn 生 shēng 。 。
吹笛。唐代。杜甫。吹笛秋山风月清,谁家巧作断肠声。 风飘律吕相和切,月傍关山几处明。 胡骑中宵堪北走,武陵一曲想南征。 故园杨柳今摇落,何得愁中曲尽生。