丁 dīng 中 zhōng 允 yǔn 宰 zǎi 剡 shàn - - 陆 lù 经 jīng
尘 chén 土 tǔ 官 guān 曹 cáo 几 jǐ 处 chù 闲 xián , , 今 jīn 君 jūn 得 dé 邑 yì 好 hǎo 开 kāi 颜 yán 。 。
落 luò 帆 fān 直 zhí 向 xiàng 剡 shàn 溪 xī 口 kǒu , , 入 rù 境 jìng 先 xiān 登 dēng 天 tiān 姥 mǔ 山 shān 。 。
鱼 yú 鸟 niǎo 半 bàn 和 hé 风 fēng 俗 sú 处 chù , , 云 yún 霞 xiá 多 duō 杂 zá 簿 bù 书 shū 闲 xián 。 。
雪 xuě 晴 qíng 须 xū 去 qù 寻 xún 安 ān 道 dào , , 不 bù 作 zuò 经 jīng 宵 xiāo 兴 xìng 尽 jìn 还 hái 。 。
丁中允宰剡。宋代。陆经。尘土官曹几处闲,今君得邑好开颜。 落帆直向剡溪口,入境先登天姥山。 鱼鸟半和风俗处,云霞多杂簿书闲。 雪晴须去寻安道,不作经宵兴尽还。