魏 wèi 塘 táng 荒 huāng 僻 pì 春 chūn 来 lái 无 wú 杂 zá 花 huā 一 yī 枝 zhī 可 kě 慰 wèi 逐 zhú 客 kè 二 èr 月 yuè 二 èr 十 shí 六 liù 日 rì 见 jiàn 篱 lí 外 wài 桃 táo 花 huā 盛 shèng 开 kāi 如 rú 烁 shuò 红 hóng 霞 xiá 因 yīn 为 wèi 绝 jué 句 jù 一 yī 首 shǒu - - 张 zhāng 嵲 niè
狂 kuáng 风 fēng 几 jǐ 日 rì 涨 zhǎng 黄 huáng 尘 chén , , 篱 lí 外 wài 桃 táo 花 huā 忽 hū 照 zhào 人 rén 。 。
不 bù 有 yǒu 繁 fán 红 hóng 慰 wèi 逐 zhú 客 kè , , 二 èr 年 nián 不 bù 识 shí 浙 zhè 江 jiāng 春 chūn 。 。
魏塘荒僻春来无杂花一枝可慰逐客二月二十六日见篱外桃花盛开如烁红霞因为绝句一首。宋代。张嵲。狂风几日涨黄尘,篱外桃花忽照人。 不有繁红慰逐客,二年不识浙江春。