春 chūn 日 rì 山 shān 中 zhōng 感 gǎn 怀 huái - - 强 qiáng 至 zhì
春 chūn 中 zhōng 酣 hān 酣 hān 破 pò 宿 sù 霾 mái , , 春 chūn 心 xīn 衮 gǔn 衮 gǔn 泻 xiè 长 zhǎng 淮 huái 。 。
无 wú 情 qíng 草 cǎo 树 shù 相 xiāng 看 kàn 久 jiǔ , , 得 dé 意 yì 亲 qīn 朋 péng 一 yī 笑 xiào 乖 guāi 。 。
世 shì 俗 sú 冰 bīng 霜 shuāng 谁 shuí 暖 nuǎn 眼 yǎn , , 古 gǔ 人 rén 金 jīn 石 shí 已 yǐ 枯 kū 骸 hái 。 。
愁 chóu 来 lái 独 dú 对 duì 青 qīng 山 shān 坐 zuò , , 唯 wéi 有 yǒu 东 dōng 风 fēng 入 rù 旧 jiù 怀 huái 。 。
春日山中感怀。宋代。强至。春中酣酣破宿霾,春心衮衮泻长淮。 无情草树相看久,得意亲朋一笑乖。 世俗冰霜谁暖眼,古人金石已枯骸。 愁来独对青山坐,唯有东风入旧怀。