读 dú 尹 yǐn 师 shī 鲁 lǔ 集 jí - - 强 qiáng 至 zhì
章 zhāng 句 jù 横 héng 行 xíng 古 gǔ 道 dào 堙 yīn , , 先 xiān 生 shēng 笔 bǐ 力 lì 障 zhàng 颓 tuí 津 jīn 。 。
高 gāo 文 wén 简 jiǎn 得 dé 春 chūn 秋 qiū 法 fǎ , , 大 dà 体 tǐ 严 yán 如 rú 剑 jiàn 佩 pèi 臣 chén 。 。
冰 bīng 铁 tiě 刚 gāng 颜 yán 低 dī 狱 yù 吏 lì , , 云 yún 风 fēng 壮 zhuàng 略 lüè 疏 shū 边 biān 人 rén 。 。
谪 zhé 官 guān 竟 jìng 死 sǐ 空 kōng 名 míng 在 zài , , 一 yī 读 dú 遗 yí 编 biān 泪 lèi 满 mǎn 巾 jīn 。 。
读尹师鲁集。宋代。强至。章句横行古道堙,先生笔力障颓津。 高文简得春秋法,大体严如剑佩臣。 冰铁刚颜低狱吏,云风壮略疏边人。 谪官竟死空名在,一读遗编泪满巾。