仲 zhòng 春 chūn 感 gǎn 怀 huái - - 强 qiáng 至 zhì
春 chūn 色 sè 愁 chóu 边 biān 已 yǐ 不 bù 浓 nóng , , 眼 yǎn 开 kāi 天 tiān 地 dì 久 jiǔ 阴 yīn 中 zhōng 。 。
乱 luàn 红 hóng 杂 zá 下 xià 残 cán 花 huā 雨 yǔ , , 暗 àn 绿 lǜ 兼 jiān 飞 fēi 弱 ruò 柳 liǔ 风 fēng 。 。
生 shēng 计 jì 荒 huāng 芜 wú 有 yǒu 酒 jiǔ 盏 zhǎn , , 交 jiāo 期 qī 零 líng 落 luò 减 jiǎn 诗 shī 筒 tǒng 。 。
多 duō 情 qíng 惟 wéi 有 yǒu 堂 táng 前 qián 燕 yān , , 来 lái 往 wǎng 贫 pín 家 jiā 与 yǔ 旧 jiù 同 tóng 。 。
仲春感怀。宋代。强至。春色愁边已不浓,眼开天地久阴中。 乱红杂下残花雨,暗绿兼飞弱柳风。 生计荒芜有酒盏,交期零落减诗筒。 多情惟有堂前燕,来往贫家与旧同。