妙 miào 喜 xǐ 迁 qiān 化 huà 悲 bēi 而 ér 成 chéng 诗 shī - - 曹 cáo 勋 xūn
戎 róng 烬 jìn 多 duō 艰 jiān 道 dào 不 bù 传 chuán , , 师 shī 能 néng 横 héng 竖 shù 说 shuō 无 wú 边 biān 。 。
清 qīng 湘 xiāng 去 qù 后 hòu 人 rén 思 sī 杀 shā , , 破 pò 衲 nà 归 guī 来 lái 帝 dì 所 suǒ 怜 lián 。 。
双 shuāng 桱 jìng 遽 jù 埋 mái 无 wú 尽 jìn 藏 cáng , , 诸 zhū 方 fāng 应 yīng 舞 wǔ 野 yě 狐 hú 禅 chán 。 。
伤 shāng 心 xīn 明 míng 月 yuè 堂 táng 中 zhōng 影 yǐng , , 只 zhǐ 作 zuò 霜 shuāng 华 huá 处 chǔ 处 chù 圆 yuán 。 。
妙喜迁化悲而成诗。宋代。曹勋。戎烬多艰道不传,师能横竖说无边。 清湘去后人思杀,破衲归来帝所怜。 双桱遽埋无尽藏,诸方应舞野狐禅。 伤心明月堂中影,只作霜华处处圆。