杜 dù 司 sī 空 kōng 席 xí 上 shàng 赋 fù - - 李 lǐ 宣 xuān 古 gǔ
红 hóng 灯 dēng 初 chū 上 shàng 月 yuè 轮 lún 高 gāo , , 照 zhào 见 jiàn 堂 táng 前 qián 万 wàn 朵 duǒ 桃 táo 。 。
觱 bì 栗 lì 调 diào 清 qīng 银 yín 象 xiàng 管 guǎn , , 琵 pí 琶 pá 声 shēng 亮 liàng 紫 zǐ 檀 tán 槽 cáo 。 。
能 néng 歌 gē 姹 chà 女 nǚ 颜 yán 如 rú 玉 yù , , 解 jiě 引 yǐn 萧 xiāo 郎 láng 眼 yǎn 似 shì 刀 dāo 。 。
争 zhēng 奈 nài 夜 yè 深 shēn 抛 pāo 耍 shuǎ 令 lìng , , 舞 wǔ 来 lái 挼 ruá 去 qù 使 shǐ 人 rén 劳 láo 。 。
杜司空席上赋。唐代。李宣古。红灯初上月轮高,照见堂前万朵桃。 觱栗调清银象管,琵琶声亮紫檀槽。 能歌姹女颜如玉,解引萧郎眼似刀。 争奈夜深抛耍令,舞来挼去使人劳。