题 tí 盘 pán 古 gǔ 山 shān - - 曾 céng 丰 fēng
清 qīng 风 fēng 扑 pū 袂 mèi 冷 lěng 飕 sōu 飕 sōu , , 吹 chuī 到 dào 盘 pán 山 shān 最 zuì 上 shàng 头 tou 。 。
石 shí 室 shì 少 shǎo 开 kāi 嫌 xián 俗 sú 看 kàn , , 莲 lián 花 huā 时 shí 落 luò 任 rèn 僧 sēng 收 shōu 。 。
铜 tóng 人 rén 阅 yuè 世 shì 几 jǐ 寒 hán 暑 shǔ , , 木 mù 客 kè 嘲 cháo 风 fēng 谁 shuí 唱 chàng 酬 chóu 。 。
故 gù 老 lǎo 相 xiāng 传 chuán 半 bàn 疑 yí 信 xìn , , 粥 zhōu 盂 yú 茶 chá 碗 wǎn 慰 wèi 吾 wú 游 yóu 。 。
题盘古山。宋代。曾丰。清风扑袂冷飕飕,吹到盘山最上头。 石室少开嫌俗看,莲花时落任僧收。 铜人阅世几寒暑,木客嘲风谁唱酬。 故老相传半疑信,粥盂茶碗慰吾游。