登 dēng 宜 yí 春 chūn 台 tái - - 汤 tāng 莘 shēn 叟 sǒu
草 cǎo 径 jìng 无 wú 边 biān 绿 lǜ , , 江 jiāng 空 kōng 见 jiàn 底 dǐ 清 qīng 。 。
遥 yáo 峰 fēng 横 héng 晚 wǎn 色 sè , , 古 gǔ 木 mù 自 zì 秋 qiū 声 shēng 。 。
客 kè 舍 shè 孤 gū 云 yún 远 yuǎn , , 乡 xiāng 心 xīn 一 yī 雁 yàn 鸣 míng 。 。
凭 píng 高 gāo 寄 jì 吴 wú 楚 chǔ , , 倚 yǐ 杖 zhàng 独 dú 含 hán 情 qíng 。 。
登宜春台。宋代。汤莘叟。草径无边绿,江空见底清。 遥峰横晚色,古木自秋声。 客舍孤云远,乡心一雁鸣。 凭高寄吴楚,倚杖独含情。