余 yú 常 cháng 爱 ài 杜 dù 牧 mù 之 zhī 晚 wǎn 花 huā 红 hóng 艳 yàn 静 jìng 高 gāo 树 shù 绿 lǜ 阴 yīn 初 chū 之 zhī 句 jù 还 hái 山 shān 居 jū 适 shì 当 dàng 此 cǐ 时 shí 讽 fěng 味 wèi 不 bù 已 yǐ 有 yǒu 概 gài 于 yú 余 yú 心 xīn 者 zhě 用 yòng 为 wèi 韵 yùn 作 zuò 十 shí 绝 jué 其 qí 四 sì - - 程 chéng 俱 jù
青 qīng 山 shān 如 rú 佳 jiā 人 rén , , 亦 yì 复 fù 美 měi 而 ér 艳 yàn 。 。
晴 qíng 岚 lán 秀 xiù 可 kě 餐 cān , , 暮 mù 霭 ǎi 碧 bì 堪 kān 染 rǎn 。 。
余常爱杜牧之晚花红艳静高树绿阴初之句还山居适当此时讽味不已有概于余心者用为韵作十绝 其四。宋代。程俱。青山如佳人,亦复美而艳。 晴岚秀可餐,暮霭碧堪染。