任 rèn 至 zhì 道 dào 招 zhāo 饮 yǐn 香 xiāng 海 hǎi 棠 táng 下 xià - - 项 xiàng 安 ān 世 shì
眼 yǎn 见 jiàn 名 míng 花 huā 病 bìng 已 yǐ 轻 qīng , , 手 shǒu 攀 pān 芳 fāng 树 shù 思 sī 如 rú 酲 chéng 。 。
飘 piāo 零 líng 万 wàn 片 piàn 都 dōu 无 wú 恨 hèn , , 点 diǎn 缀 zhuì 残 cán 枝 zhī 更 gèng 有 yǒu 情 qíng 。 。
日 rì 暮 mù 莫 mò 辞 cí 银 yín 烛 zhú 照 zhào , , 夜 yè 寒 hán 谁 shuí 为 wèi 宝 bǎo 瓶 píng 生 shēng 。 。
饮 yǐn 阑 lán 可 kě 怕 pà 留 liú 连 lián 久 jiǔ , , 满 mǎn 地 dì 香 xiāng 红 hóng 忍 rěn 得 de 行 xíng 。 。
任至道招饮香海棠下。宋代。项安世。眼见名花病已轻,手攀芳树思如酲。 飘零万片都无恨,点缀残枝更有情。 日暮莫辞银烛照,夜寒谁为宝瓶生。 饮阑可怕留连久,满地香红忍得行。