挽 wǎn 潘 pān 孺 rú 人 rén - - 黄 huáng 干 gàn
红 hóng 云 yún 照 zhào 水 shuǐ 春 chūn 将 jiāng 暮 mù , , 皓 hào 月 yuè 盈 yíng 盈 yíng 院 yuàn 落 luò 深 shēn 。 。
正 zhèng 是 shì 佳 jiā 人 rén 行 xíng 乐 lè 地 dì , , 翻 fān 令 lìng 公 gōng 子 zǐ 独 dú 伤 shāng 心 xīn 。 。
床 chuáng 头 tóu 琴 qín 瑟 sè 空 kōng 长 zhǎng 在 zài , , 眼 yǎn 底 dǐ 音 yīn 容 róng 无 wú 处 chǔ 寻 xún 。 。
寒 hán 食 shí 纸 zhǐ 钱 qián 飞 fēi 满 mǎn 野 yě , , 一 yī 声 shēng 薤 xiè 露 lù 涕 tì 沾 zhān 襟 jīn 。 。
挽潘孺人。宋代。黄干。红云照水春将暮,皓月盈盈院落深。 正是佳人行乐地,翻令公子独伤心。 床头琴瑟空长在,眼底音容无处寻。 寒食纸钱飞满野,一声薤露涕沾襟。