老 lǎo 妓 jì 自 zì 称 chēng 汴 biàn 京 jīng 宫 gōng 人 rén 泣 qì 而 ér 赠 zèng 之 zhī - - 黄 huáng 介 jiè
薄 báo 妆 zhuāng 自 zì 叙 xù 老 lǎo 深 shēn 宫 gōng , , 一 yī 曲 qǔ 悲 bēi 歌 gē 听 tīng 不 bù 终 zhōng 。 。
黑 hēi 发 fā 尚 shàng 沾 zhān 梁 liáng 苑 yuàn 雪 xuě , , 素 sù 衣 yī 还 hái 带 dài 上 shàng 林 lín 风 fēng 。 。
残 cán 春 chūn 柳 liǔ 叶 yè 萧 xiāo 条 tiáo 绿 lǜ , , 破 pò 国 guó 桃 táo 花 huā 冷 lěng 落 luò 红 hóng 。 。
收 shōu 拾 shí 琵 pí 琶 pá 蹙 cù 眉 méi 黛 dài , , 教 jiào 人 rén 同 tóng 在 zài 泪 lèi 痕 hén 中 zhōng 。 。
老妓自称汴京宫人泣而赠之。宋代。黄介。薄妆自叙老深宫,一曲悲歌听不终。 黑发尚沾梁苑雪,素衣还带上林风。 残春柳叶萧条绿,破国桃花冷落红。 收拾琵琶蹙眉黛,教人同在泪痕中。