伤 shāng 病 bìng 马 mǎ - - 杜 dù 荀 xún 鹤 hè
此 cǐ 马 mǎ 堪 kān 怜 lián 力 lì 壮 zhuàng 时 shí , , 细 xì 匀 yún 行 xíng 步 bù 恐 kǒng 尘 chén 知 zhī 。 。
骑 qí 来 lái 未 wèi 省 shěng 将 jiāng 鞭 biān 触 chù , , 病 bìng 后 hòu 长 zhǎng 教 jiào 觅 mì 药 yào 医 yī 。 。
顾 gù 主 zhǔ 强 qiáng 抬 tái 和 hé 泪 lèi 眼 yǎn , , 就 jiù 人 rén 轻 qīng 刷 shuā 带 dài 疮 chuāng 皮 pí 。 。
只 zhǐ 今 jīn 筋 jīn 骨 gǔ 浑 hún 全 quán 在 zài , , 春 chūn 暖 nuǎn 莎 shā 青 qīng 放 fàng 未 wèi 迟 chí 。 。
伤病马。唐代。杜荀鹤。此马堪怜力壮时,细匀行步恐尘知。 骑来未省将鞭触,病后长教觅药医。 顾主强抬和泪眼,就人轻刷带疮皮。 只今筋骨浑全在,春暖莎青放未迟。