登 dēng 虎 hǔ 丘 qiū 寺 sì - - 赵 zhào 善 shàn 俊 jùn
我 wǒ 有 yǒu 家 jiā 山 shān 与 yǔ 茂 mào 林 lín , , 闭 bì 门 mén 肯 kěn 复 fù 事 shì 幽 yōu 寻 xún 。 。
偶 ǒu 来 lái 千 qiān 古 gǔ 云 yún 岩 yán 寺 sì , , 洗 xǐ 尽 jǐn 三 sān 生 shēng 宦 huàn 海 hǎi 心 xīn 。 。
竹 zhú 绠 gěng 不 bù 停 tíng 泉 quán 溜 liū 响 xiǎng , , 苔 tái 花 huā 难 nán 掩 yǎn 剑 jiàn 痕 hén 深 shēn 。 。
秋 qiū 晴 qíng 借 jiè 得 dé 重 chóng 阳 yáng 意 yì , , 领 lǐng 客 kè 登 dēng 高 gāo 共 gòng 醉 zuì 吟 yín 。 。
登虎丘寺。宋代。赵善俊。我有家山与茂林,闭门肯复事幽寻。 偶来千古云岩寺,洗尽三生宦海心。 竹绠不停泉溜响,苔花难掩剑痕深。 秋晴借得重阳意,领客登高共醉吟。