读 dú 江 jiāng 总 zǒng 传 chuán - - 郑 zhèng 文 wén 宝 bǎo
行 xíng 人 rén 慵 yōng 过 guò 景 jǐng 阳 yáng 宫 gōng , , 宫 gōng 畔 pàn 离 lí 离 lí 禾 hé 黍 shǔ 风 fēng 。 。
庭 tíng 玉 yù 有 yǒu 花 huā 空 kōng 怨 yuàn 白 bái , , 井 jǐng 莲 lián 无 wú 步 bù 莫 mò 愁 chóu 红 hóng 。 。
吟 yín 诗 shī 功 gōng 业 yè 才 cái 虽 suī 大 dà , , 亡 wáng 国 guó 君 jūn 臣 chén 道 dào 最 zuì 同 tóng 。 。
争 zhēng 忍 rěn 暮 mù 年 nián 归 guī 故 gù 里 lǐ , , 纶 lún 竿 gān 回 huí 避 bì 钓 diào 鱼 yú 翁 wēng 。 。
读江总传。宋代。郑文宝。行人慵过景阳宫,宫畔离离禾黍风。 庭玉有花空怨白,井莲无步莫愁红。 吟诗功业才虽大,亡国君臣道最同。 争忍暮年归故里,纶竿回避钓鱼翁。