题 tí 琴 qín 风 fēng 亭 tíng - - 刘 liú 才 cái 邵 shào
丝 sī 桐 tóng 能 néng 写 xiě 风 fēng 入 rù 松 sōng , , 争 zhēng 如 rú 种 zhǒng 松 sōng 挽 wǎn 天 tiān 风 fēng 。 。
苍 cāng 髯 rán 玉 yù 骨 gǔ 已 yǐ 奇 qí 绝 jué , , 清 qīng 音 yīn 激 jī 越 yuè 还 hái 无 wú 穷 qióng 。 。
宫 gōng 商 shāng 一 yī 日 rì 古 gǔ 意 yì 淡 dàn , , 坐 zuò 使 shǐ 瘦 shòu 筝 zhēng 惭 cán 未 wèi 工 gōng 。 。
快 kuài 哉 zāi 此 cǐ 景 jǐng 不 bù 可 kě 负 fù , , 时 shí 邀 yāo 佳 jiā 客 kè 倾 qīng 金 jīn 钟 zhōng 。 。
题琴风亭。宋代。刘才邵。丝桐能写风入松,争如种松挽天风。 苍髯玉骨已奇绝,清音激越还无穷。 宫商一日古意淡,坐使瘦筝惭未工。 快哉此景不可负,时邀佳客倾金钟。