寄 jì 贡 gòng 弟 dì - - 刘 liú 敞 chǎng
劲 jìn 云 yún 翔 xiáng 空 kōng 林 lín , , 积 jī 雨 yǔ 荒 huāng 茂 mào 草 cǎo 。 。
哀 āi 鸣 míng 闻 wén 离 lí 兽 shòu , , 惊 jīng 栖 qī 见 jiàn 羁 jī 鸟 niǎo 。 。
时 shí 逝 shì 运 yùn 自 zì 颓 tuí , , 物 wù 壮 zhuàng 势 shì 还 hái 老 lǎo 。 。
感 gǎn 至 zhì 境 jìng 寥 liáo 怆 chuàng , , 悲 bēi 来 lái 色 sè 枯 kū 槁 gǎo 。 。
玩 wán 此 cǐ 岂 qǐ 有 yǒu 极 jí , , 辨 biàn 之 zhī 苦 kǔ 不 bù 早 zǎo 。 。
如 rú 何 hé 复 fù 伤 shāng 别 bié , , 咫 zhǐ 尺 chǐ 成 chéng 远 yuǎn 道 dào 。 。
寄贡弟。宋代。刘敞。劲云翔空林,积雨荒茂草。 哀鸣闻离兽,惊栖见羁鸟。 时逝运自颓,物壮势还老。 感至境寥怆,悲来色枯槁。 玩此岂有极,辨之苦不早。 如何复伤别,咫尺成远道。