普 pǔ 明 míng 亭 tíng 赋 fù - - 韩 hán 维 wéi
杨 yáng 柳 liǔ 飞 fēi 花 huā 尽 jǐn , , 樱 yīng 桃 táo 结 jié 子 zǐ 成 chéng 。 。
蹊 qī 阴 yīn 空 kōng 净 jìng 绿 lǜ , , 野 yě 艳 yàn 有 yǒu 孤 gū 明 míng 。 。
访 fǎng 古 gǔ 重 chóng 来 lái 地 dì , , 伤 shāng 春 chūn 独 dú 望 wàng 情 qíng 。 。
幽 yōu 禽 qín 亦 yì 何 hé 恨 hèn , , 百 bǎi 种 zhǒng 向 xiàng 人 rén 鸣 míng 。 。
普明亭赋。宋代。韩维。杨柳飞花尽,樱桃结子成。 蹊阴空净绿,野艳有孤明。 访古重来地,伤春独望情。 幽禽亦何恨,百种向人鸣。