郭 guō 宣 xuān 教 jiào 挽 wǎn 诗 shī - - 魏 wèi 了 le 翁 wēng
趋 qū 义 yì 古 gǔ 君 jūn 子 zǐ , , 辞 cí 荣 róng 真 zhēn 丈 zhàng 夫 fū 。 。
里 lǐ 门 mén 车 chē 下 xià 泽 zé , , 子 zi 舍 shě 骑 qí 传 chuán 呼 hū 。 。
霜 shuāng 柏 bǎi 寒 hán 逾 yú 劲 jìn , , 庭 tíng 荆 jīng 老 lǎo 不 bù 枯 kū 。 。
典 diǎn 刑 xíng 今 jīn 已 yǐ 矣 yǐ , , 宰 zǎi 木 mù 叹 tàn 群 qún 乌 wū 。 。
郭宣教挽诗。宋代。魏了翁。趋义古君子,辞荣真丈夫。 里门车下泽,子舍骑传呼。 霜柏寒逾劲,庭荆老不枯。 典刑今已矣,宰木叹群乌。