庵 ān 中 zhōng 牡 mǔ 丹 dān - - 释 shì 元 yuán 肇 zhào
谁 shuí 将 jiāng 根 gēn 底 dǐ 种 zhǒng 灵 líng 丹 dān , , 开 kāi 处 chù 凡 fán 花 huā 比 bǐ 亦 yì 难 nán 。 。
胜 shèng 赏 shǎng 莫 mò 嫌 xián 僧 sēng 院 yuàn 僻 pì , , 久 jiǔ 长 cháng 留 liú 到 dào 子 zǐ 孙 sūn 看 kàn 。 。
有 yǒu 时 shí 垂 chuí 泪 lèi 伤 shāng 多 duō 雨 yǔ , , 未 wèi 肯 kěn 扶 fú 头 tóu 怯 qiè 晓 xiǎo 寒 hán 。 。
自 zì 笑 xiào 色 sè 空 kōng 俱 jù 照 zhào 了 le , , 也 yě 来 lái 随 suí 例 lì 并 bìng 阑 lán 干 gān 。 。
庵中牡丹。宋代。释元肇。谁将根底种灵丹,开处凡花比亦难。 胜赏莫嫌僧院僻,久长留到子孙看。 有时垂泪伤多雨,未肯扶头怯晓寒。 自笑色空俱照了,也来随例并阑干。