登 dēng 金 jīn 峨 é 峰 fēng 顶 dǐng - - 释 shì 绍 shào 昙 tán
拨 bō 开 kāi 空 kōng 翠 cuì 上 shàng 危 wēi 颠 diān , , 路 lù 绕 rào 羊 yáng 肠 cháng 石 shí 齿 chǐ 尖 jiān 。 。
到 dào 顶 dǐng 方 fāng 知 zhī 天 tiān 下 xià 小 xiǎo , , 攀 pān 高 gāo 似 shì 取 qǔ 世 shì 人 rén 嫌 xián 。 。
碧 bì 连 lián 蓬 péng 岛 dǎo 云 yún 千 qiān 叠 dié , , 冷 lěng 照 zhào 东 dōng 溟 míng 镜 jìng 一 yī 奁 lián 。 。
归 guī 去 qù 松 sōng 窗 chuāng 伴 bàn 禅 chán 老 lǎo , , 此 cǐ 山 shān 佳 jiā 致 zhì 话 huà 无 wú 厌 yàn 。 。
登金峨峰顶。宋代。释绍昙。拨开空翠上危颠,路绕羊肠石齿尖。 到顶方知天下小,攀高似取世人嫌。 碧连蓬岛云千叠,冷照东溟镜一奁。 归去松窗伴禅老,此山佳致话无厌。