愚 yú 翁 wēng - - 释 shì 绍 shào 昙 tán
聪 cōng 明 míng 点 diǎn 尽 jǐn 若 ruò 盲 máng 聋 lóng , , 没 méi 变 biàn 通 tōng 时 shí 有 yǒu 变 biàn 通 tōng 。 。
漏 lòu 得 dé 黄 huáng 梅 méi 无 wú 底 dǐ 钵 bō , , 笑 xiào 开 kāi 老 lǎo 眼 yǎn 醉 zuì 春 chūn 风 fēng 。 。
愚翁。宋代。释绍昙。聪明点尽若盲聋,没变通时有变通。 漏得黄梅无底钵,笑开老眼醉春风。