偈 jì 颂 sòng 一 yī 百 bǎi 零 líng 四 sì 首 shǒu 其 qí 六 liù 十 shí 四 sì - - 释 shì 绍 shào 昙 tán
共 gòng 住 zhù 孤 gū 峰 fēng 顶 dǐng , , 霜 shuāng 牙 yá 咬 yǎo 菜 cài 根 gēn 。 。
一 yī 身 shēn 尘 chén 不 bù 染 rǎn , , 千 qiān 古 gǔ 道 dào 长 cháng 存 cún 。 。
石 shí 竹 zhú 闲 xián 眠 mián 鹿 lù , , 岩 yán 松 sōng 冷 lěng 挂 guà 猿 yuán 。 。
我 wǒ 行 xíng 荒 huāng 草 cǎo 里 lǐ , , 汝 rǔ 又 yòu 入 rù 荒 huāng 村 cūn 。 。
偈颂一百零四首 其六十四。宋代。释绍昙。共住孤峰顶,霜牙咬菜根。 一身尘不染,千古道长存。 石竹闲眠鹿,岩松冷挂猿。 我行荒草里,汝又入荒村。