和 hé 范 fàn 监 jiān 簿 bù 其 qí 一 yī - - 释 shì 重 zhòng 显 xiǎn
吏 lì 散 sàn 帘 lián 垂 chuí 思 sī 莫 mò 穷 qióng , , 山 shān 光 guāng 溪 xī 影 yǐng 恣 zì 相 xiāng 容 róng 。 。
谁 shuí 夸 kuā 靖 jìng 节 jié 偏 piān 栽 zāi 柳 liǔ , , 自 zì 笑 xiào 隐 yǐn 居 jū 高 gāo 听 tīng 松 sōng 。 。
丹 dān 阙 quē 尚 shàng 遥 yáo 芝 zhī 检 jiǎn 密 mì , , 讼 sòng 庭 tíng 闲 xián 列 liè 藓 xiǎn 花 huā 重 zhòng 。 。
岩 yán 间 jiān 野 yě 客 kè 虽 suī 多 duō 病 bìng , , 终 zhōng 再 zài 携 xié 筇 qióng 谒 yè 士 shì 龙 lóng 。 。
和范监簿 其一。宋代。释重显。吏散帘垂思莫穷,山光溪影恣相容。 谁夸靖节偏栽柳,自笑隐居高听松。 丹阙尚遥芝检密,讼庭闲列藓花重。 岩间野客虽多病,终再携筇谒士龙。