勉 miǎn 隐 yǐn 者 zhě - - 释 shì 智 zhì 圆 yuán
潺 chán 潺 chán 涧 jiàn 中 zhōng 水 shuǐ , , 不 bù 入 rù 贪 tān 夫 fū 耳 ěr 。 。
茫 máng 茫 máng 陌 mò 上 shàng 尘 chén , , 不 bù 沾 zhān 静 jìng 者 zhě 身 shēn 。 。
静 jìng 者 zhě 贵 guì 寡 guǎ 欲 yù , , 贪 tān 夫 fū 常 cháng 患 huàn 贫 pín 。 。
躁 zào 进 jìn 陷 xiàn 邪 xié 佞 nìng , , 洁 jié 己 jǐ 废 fèi 大 dà 伦 lún 。 。
况 kuàng 当 dāng 文 wén 明 míng 时 shí , , 草 cǎo 泽 zé 罗 luó 贤 xián 人 rén 。 。
行 háng 道 dào 尚 shàng 中 zhōng 庸 yōng , , 蠖 huò 屈 qū 宜 yí 求 qiú 伸 shēn 。 。
勉隐者。宋代。释智圆。潺潺涧中水,不入贪夫耳。 茫茫陌上尘,不沾静者身。 静者贵寡欲,贪夫常患贫。 躁进陷邪佞,洁己废大伦。 况当文明时,草泽罗贤人。 行道尚中庸,蠖屈宜求伸。