代 dài 次 cì 登 dēng 城 chéng 之 zhī 什 shén - - 释 shì 绍 shào 嵩 sōng
上 shàng 得 dé 孤 gū 城 chéng 向 xiàng 晚 wǎn 春 chūn , , 其 qí 如 rú 衰 shuāi 病 bìng 只 zhǐ 伤 shāng 神 shén 。 。
鼠 shǔ 肝 gān 虫 chóng 臂 bì 窥 kuī 前 qián 辈 bèi , , 虹 hóng 旆 pèi 星 xīng 车 chē 委 wěi 后 hòu 尘 chén 。 。
两 liǎng 鬓 bìn 已 yǐ 霜 shuāng 难 nán 讳 huì 老 lǎo , , 一 yī 机 jī 何 hé 处 chǔ 定 dìng 非 fēi 真 zhēn 。 。
愁 chóu 来 lái 只 zhǐ 有 yǒu 贤 xián 从 cóng 事 shì , , 千 qiān 里 lǐ 相 xiāng 逢 féng 如 rú 故 gù 人 rén 。 。
代次登城之什。宋代。释绍嵩。上得孤城向晚春,其如衰病只伤神。 鼠肝虫臂窥前辈,虹旆星车委后尘。 两鬓已霜难讳老,一机何处定非真。 愁来只有贤从事,千里相逢如故人。