和 hé 广 guǎng 慧 huì 吊 diào 楮 chǔ - - 释 shì 宝 bǎo 昙 tán
惭 cán 愧 kuì 先 xiān 生 shēng 有 yǒu 古 gǔ 风 fēng , , 岁 suì 寒 hán 庭 tíng 户 hù 不 bù 言 yán 功 gōng 。 。
叶 yè 间 jiān 朱 zhū 实 shí 仍 réng 风 fēng 味 wèi , , 老 lǎo 去 qù 清 qīng 阴 yīn 转 zhuǎn 郁 yù 葱 cōng 。 。
收 shōu 拾 shí 雨 yǔ 声 shēng 归 guī 杵 chǔ 臼 jiù , , 放 fàng 教 jiào 秋 qiū 意 yì 擅 shàn 梧 wú 桐 tóng 。 。
年 nián 来 lái 负 fù 尔 ěr 人 rén 无 wú 数 shù , , 异 yì 世 shì 同 tóng 心 xīn 只 zhǐ 两 liǎng 翁 wēng 。 。
和广慧吊楮。宋代。释宝昙。惭愧先生有古风,岁寒庭户不言功。 叶间朱实仍风味,老去清阴转郁葱。 收拾雨声归杵臼,放教秋意擅梧桐。 年来负尔人无数,异世同心只两翁。